Chương 120

Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

13.418 chữ

29-04-2023

Đảo mắt lại qua một tuần, cuối cùng thì Hà Điền và Dịch Huyền cũng hoàn thành cửa sổ kính ưng ý đầu tiên của họ.

Họ gắn cửa sổ kính này vào khung cửa sổ được tu sửa lại từ cửa của nhà gỗ cũ.

Cánh cửa che mưa che nắng bao nhiêu năm cũng không bị Hà Điền vứt bỏ hay làm thành đồ đạc khác này sau khi dỡ bỏ được xẻ thành hai tấm ván vuông vắn, khung cửa nguyên bản được gắn thêm ô gỗ, tường thì vẫn ốp ván gỗ tiêu chuẩn. Cách làm là bọc nó lại, lấp đầy nó bằng vật liệu cách nhiệt, đóng đinh tấm cửa ban đầu vào tường, và cuối cùng lắp đặt khung cửa sổ và cửa sổ kính. Bằng cách này, bất kể là nhìn từ bên trong hay bên ngoài ngôi nhà, nó trông giống như một cánh cửa nửa gỗ nửa kính.

Sau khi cánh cửa nguyên bản biến thành cửa sổ, Hà Điền nhìn cửa sổ hồi lâu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Các tủ và kệ trước đây cũng được dỡ bỏ.

Những chiếc tủ này đã bị hư hại nghiêm trọng khi bị bọn cướp tấn công hồi năm ngoái, không cửa nào là không có lỗ đạn, có cái còn bị biến thành tổ ong bắp cày và chỉ có thể dùng làm củi đốt, thậm chí cả cái bếp bằng đất nung cũng bị vỡ vài chỗ, chỉ có thể dùng bùn trám lại.

Hà Điền và Dịch Huyền tháo dỡ tủ chén cũ xuống, trong đó có hai cái cửa còn nguyên vẹn nên họ giữ lại, sau đó làm lại cửa tủ mới, đánh bóng mặt bàn của bàn ăn cũ.

Sau đó, họ lần lượt lắp hai chiếc tủ dưới cửa sổ và cố định mặt bàn đã được làm mới lên trên, làm thành chỗ ăn uống. Họ có thể vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nếu như chế biến những món ăn phức tạp, vậy thì một người ngồi ở đây xử lý nguyên liệu, còn người kia thì đứng trước bếp lửa nấu ăn.

Tủ mới, bàn bếp đặc chế và chậu rửa bằng đá mài cũng được lắp đặt.

Họ lắp tủ mới vào hai bên bếp vốn có, sau đó lát mặt bàn bằng đá mài nhẵn sáng bóng. Chậu rửa lắp ở bên phải bếp, tủ bên dưới để trống, bên trong không có vách ngăn. Sau khi cửa được mở ra thì có một tấm kéo nhỏ có bánh xe bằng gỗ, trên đó có một khung gỗ hình tròn, bên trong đặt một cái chậu để tiếp nước thải.

Dịch Huyền cũng từng nghĩ đến việc cạy sàn nhà gỗ lên và lắp một đường ống dẫn nước bằng bê tông vào bên trong, có thể dẫn nước thải trực tiếp ra khỏi nhà, nhưng sau nhiều lần thử nghiệm, anh đã bỏ cuộc. Phương pháp này chỉ dùng được khi trời ấm, sau mùa đông đường ống dễ đóng băng và nứt vỡ, nếu làm đường ống to hơn thì có thể tránh được vấn đề này, nhưng phải nâng nền nhà và đào sâu trước khi lát.

Hơn nữa, nước thải sẽ chảy đi đâu vào mùa đông? Không phải cũng sẽ đóng thành băng sao? Vậy băng tích tụ có phải còn phải xử lý nữa không?

Có quá nhiều vấn đề có thể xảy ra, họ chỉ có thể từ từ khám phá và thử nghiệm.

Nhưng cả Dịch Huyền và Hà Điền đều tin rằng những ngày tháng thoải mái sau này đều đang từng bước từng bước đến gần. Không sao cả, từ từ sẽ đến.

Năm nay không có đường ống xử lý nước thải, không có nghĩa là năm sau vẫn không có.

Hai chiếc tủ cạnh hai bên bếp cũng trống trơn, mở cửa ra sẽ thấy một tấm kéo ròng rọc, trên đó là một vại nước, trên cửa tủ có một cái móc nhỏ treo hồ lô để múc nước. Mùa đông đến, vại nước đặt cạnh bếp lửa sẽ hấp thụ nhiệt thải, nhiệt độ nước trong vại sẽ không quá thấp, độ ấm nhất định cũng có thể bảo đảm nguồn nhiệt cho ngôi nhà.

Cầu thang lên gác trước đây được cố định trên bức tường nơi đặt bếp nấu, nhưng bây giờ chúng đã được cố định trên bức tường hướng ra cửa sổ. Ở vị trí ban đầu của chiếc thang, bọn họ cưa ra một cái cửa nhỏ, cánh cửa này sẽ dẫn vào kho củi chưa xây, để mùa đông thuận tiện lấy củi.

Cánh cửa này cưa không quá lớn, khe cửa và ba mặt của cửa đều được phủ một lớp lông sóc phế thải, mặt lông hướng ra ngoài, làm vậy thì gió lạnh từ trong kho củi muốn tràn vào nhà bếp cũng khó.

Gác vốn được dùng làm chỗ ngủ tạm thời cũng không có thay đổi gì, nhưng sách vở, gia vị, quần áo, chăn mền, vải,… đặt trên đó đều đã được mang đi, chuyển vào tủ cất giữ của nhà mới.

Bàn ăn duy nhất với nhiều công năng cuối cùng cũng khôi phục lại công năng ban đầu, đặt ở giữa phòng bếp mới, trên bàn có một cái bình bê tông bazan lớn do Hà Điền làm, bên trong là một bó hoa dại và mặt bàn được phủ bằng một tấm khăn trải bàn bằng ren do bà Hà Điền dệt bằng sợi bông trắng.

Hà Điền sờ lên tấm vải ren, xúc động nói: “Cứ đến mùa đông là bà em sẽ trải một lớp khăn trải bàn màu đỏ lên bàn, sau đó phủ cái này lên, trông rất đẹp.”

Dịch Huyền lặng lẽ ôm và hôn lê.n đỉnh đầu cô.

Trên bức tường nơi cửa ra vào thông với nhà mới, Dịch Huyền và Hà Điền đặt hai chiếc tủ cao giống hệt nhau, nửa dưới là cửa tủ và nửa trên là kệ gỗ. Một số nguyên liệu, gia vị, đồ dùng nhà bếp, chén dĩa và khăn trải bàn không thường dùng đều được đặt bên dưới. Còn trên kệ là tất cả những đồ vật yêu thích của họ, chẳng hạn như dĩa gốm, lọ hoa, lư hương nhỏ và lẵng hoa nhỏ bằng dải tre, có cả một mảnh thủy tinh núi lửa lớn mà Dịch Huyền mang từ dưới núi lửa về, anh nghĩ rằng việc nhặt các hòn đá có hình thù kỳ lạ và rễ cây lũa trông rất hay. Có cả một đống dĩa kim loại bạc cũ xì mà cô đã trao đổi được khi theo ông bà mình đến chợ, hộp bánh quy bằng sắt có hoa văn, và một bộ động vật rừng và nấm nhỏ được tạc từ xương tuần lộc mà Hà Điền dùng làm đồ chơi khi còn nhỏ…

Đủ thứ linh tinh.

Hà Điền rất tin tưởng gu thẩm mỹ của Dịch Huyền, lần này anh cũng không làm cô thất vọng. Với một mớ đồ lộn xộn như vậy, giao cho Dịch Huyền bài trí, trông cũng khá đẹp.

Hà Điền khen ngợi anh, anh vẫn rất khiêm tốn mà nói: “Chủ yếu là do gỗ tủ tốt, tay nghề người làm cũng giỏi.”

Cái tủ này không phải do anh làm sao?

Nhà cũ đã thế này, nhà mới cũng có thể tưởng tượng được.

Sau khi tạo được cửa sổ ưng ý đầu tiên, mọi thứ sau đó đều rất dễ dàng.

Lấp hai cửa sổ cho nhà mới xong, Dịch Huyền và Hà Điền vui tươi hớn hở dọn vào.

Vì có hệ thống sưởi dưới sàn, mùa đông ngủ ở trên sàn là ấm nhất nên chiều cao của đồ đạc ở đây tương đối thấp.

Dịch Huyền và Hà Điền đã làm rất nhiều tủ thấp với 3 ngăn kéo, vì không có thanh sắt làm tay cầm nên tay nắm của những ngăn tủ này đều được thiết kế chìm, một số tủ được làm trực tiếp thành hai cánh cửa trượt với ba ngăn kệ bên trong. Trên đó đặt những chiếc giỏ nhỏ bằng mây, tre, nứa, rơm có kích thước thích hợp, một bên giỏ có tay cầm bằng dây. Khi kéo ra, nó không khác gì một ngăn kéo. Vải, da, kim, chỉ, vv đều có thể bỏ vào.

Ngoài ra, Dịch Huyền còn làm mấy cái giá sách, xếp cạnh nhau dọc theo bức tường phía Đông, và dưới cửa sổ ở góc phía Đông Nam, có một chiếc ghế bành chân thấp đặc chế, bên trên là hai cái đệm dựa nhét đầy lông vũ, phía trước ghế còn có một ghế đôn nhỏ, cũng lót đệm lông vũ.

Vỏ của những chiếc đệm lông vũ này là một loại vải nhung mà anh đặc biệt mua ở chợ hồi mùa xuân, màu xanh ngọc lam và xanh lục, khi vuốt sẽ đổi màu, rất đẹp.

Lúc Dịch Huyền lật tấm vải ra và yêu cầu Hà Điền làm đệm cho mình, Hà Điền há hốc miệng và nhìn chằm chằm anh năm sáu giây.

“Phá của quá đi… loại vải này người ta mua để may quần áo mặc ngày Tết, anh định dùng làm gì? Nói lại lần nữa xem.”

“Đệm và đệm dựa! Cả rèm cửa nữa!”

Dịch Huyền vẫn dứt khoát cố chấp.

Anh có lý lẽ của mình: “Vải này có đẹp không, em nói đi! Đẹp đúng không. Em làm thành quần áo, chỉ có lúc mặt vào mới có thể thưởng thức được vẻ đẹp nó, chứ bình thường cũng cất nó vào tủ. Ai mà thấy được? Còn làm rèm đệm thì ngày nào cũng thấy, không chỉ mình em mà mọi người ai ai cũng thấy, cũng chiêm ngưỡng không phải sao?”

Hà Điền chỉ có thể bị những lời ngụy biện này thuyết phục.

Chiếc đệm mà Dịch Huyền muốn không dễ làm lắm, anh nói cả buổi, nào là nếp gấp, nào là hình thoi, trong đầu Hà Điền chỉ có thể tưởng tượng ra một cái bánh bao vải nhung.

Cuối cùng, anh phải vẽ ra giấy: “Em thấy không, là như vậy đó. Làm vậy thì lông vũ trong đó không bị dồn cục, khi ngồi tựa vào sẽ luôn mềm và êm.”

Hà Điền cầm lên xem, cân nhắc một chút, lúc làm thì có Dịch Huyền ở một bên hướng dẫn, cuối cùng thật sự làm ra một chiếc đệm ghế dựa và đệm ghế lót chân hình thoi giống như mẫu. Đệm lông vũ sau khi may xong còn phải dùng mấy miếng gỗ vụn làm thành nút, dùng vải nhung bọc lại, khâu ở điểm giao nhau của các đường lưới hình thoi.

Cuối cùng, theo yêu cầu đặc biệt của Dịch Huyền, những chiếc tua được làm bằng những sợi chỉ mảnh có màu sắc tương tự và khâu ở bốn góc của tấm đệm.

“Chậc chậc, rất là quý phụ phu nhân luôn!” Mỗi lần nhìn thấy chiếc ghế và đệm để chân này, trong lòng Hà Điền không khỏi nghĩ như vậy.

Có điều, đệm lông vũ làm theo cách này quả thật rất thoải mái, vải nhung rất dày dặn, ít có tình trạng lông bay ra ngoài đệm.

Đệm làm xong, Dịch Huyền đã được như nguyện ngồi trên đó, vỗ nhẹ vào đầu gối mình: “Lại đây!”

Hà Điền quay đầu lại thì mới nhận ra là cô đang tự mình đa tình, cứ tưởng anh đang gọi mình, không ngờ lại thấy Lúa Mì nhảy lên đùi Dịch Huyền, quay một vòng rồi thoải mái ngồi xuống.

Bây giờ Lúa Mì đã là một con chó trưởng thành, một con chó săn trưởng thành như nó thể trọng dao động từ 25 đến 30 kg. Khi nó đi lại trên đôi chân của con người, chẳng khác nào que tre chọc vào thịt cả, nào dễ chịu gì, vừa thốn vừa đau.

Dịch Huyền bị Lúa Mì giẫm, la toáng lên, người và chó cùng kêu gào.

Chiếc ghế bành với đệm nhung xanh ngọc này bị Dịch Huyền coi như là ngai vàng. Tuyên bố rằng ngồi trên đó cảm giác cứ như mình là vua vậy.

Có ghế vua thì tất nhiên phải có ghế hoàng hậu. Chiếc ghế bành kia anh làm cũng có chiều cao bằng chiếc ghế này, thấp hơn một chút, lưng ghế làm thành hình trái tim, trên trái tim được làm một chiếc vương miện nhỏ, trông rất nữ tính.

Phần đệm của chiếc ghế này cũng được làm thành hình trái tim theo yêu cầu của anh.

Hai chiếc ghế quan trọng nhất đã làm xong, đã đến lúc làm rèm.

Hà Điền rất tiếc số vải này, cô ngồi xuống đất với Dịch Huyền, chỉ vào cửa sổ nói với anh: “Anh xem, hay là mình đừng làm rèm rủ đến mặt đất nữa. Mùa đông đặt một vài chậu cây nhỏ dưới cửa sổ là được rồi. Hoặc là chuyển giá sách đến đây cũng được. Rèm cửa dài như vậy, rủ trên mặt đất, nhìn thoáng qua, cảm giác như có ai đó đang ẩn nấp phía sau vậy. Em sợ.” Cô nói xong, nắm lấy cánh tay Dịch Huyền bằng cả hai tay và dựa về phía anh, nhìn anh bằng đôi mắt hạnh.

Dịch Huyền đã thật sự bị đánh bại bởi làn sóng tấn công này, ngay lập tức từ bỏ ý định làm rèm che cửa sổ đến sát đất.

Đêm treo rèm lên, cả hai lần đầu tiên dọn vào nhà mới ngủ.

Họ trải một tấm nệm bông mới trên nền nhà sạch sẽ và êm ái, đặt hai chiếc gối mới vào. Bên trong và bên ngoài hai chiếc gối đều mới tinh. Áo gối bằng vải bông màu trắng được hai người chọn mua hồi lúc xuân, còn trong ruột gối thì được nhồi những bông cúc khô, những cành cúc dại được cắt khúc hai ba li và những bông cát tằm do tằm tạo ra, mềm mại và thơm ngát. Chăn mền cũng đều mới cả.

Hai người ôm gối mới, xoa chăn mới, rồi nhìn căn nhà mới, không cần nói cũng biết họ rất phấn khích và vui mừng.

Một lúc sau, hai người nằm ôm nhau, Hà Điền nhìn ngắm cửa sổ, rồi chợt mỉm cười.

Dịch Huyền nhìn xuống cô vợ đang nằm trong vòng tay mình: “Em cười gì vậy hả?”

“Từ bé đến giờ nhà em chưa từng treo rèm cửa sổ bao giờ, nhìn vẫn thấy lạ lẫm quá.”

Nhà gỗ ban đầu của Hà Điền có cửa sổ nhỏ. Nhưng ban đêm khi ngủ, nhà cô sẽ lắp vách ngăn bằng gỗ để ngăn gấu. Cho nên tất nhiên là không cần rèm.

Còn bây giờ thì đã khác, mặc dù có cửa chớp có thể khóa bằng cách trượt ở bên ngoài cửa sổ, nhưng rèm cửa vẫn có thể được dùng để trang trí, giống như Dịch Huyền đã nói, một tấm vải đẹp như vậy, nhìn vào rất thích thú.

Hà Điền vòng tay qua cổ Dịch Huyền, thì thầm với anh: “Em rất thích nhà của chúng ta!”

“Anh cũng thích.”

Nhà của chúng ta.

Ngày dọn đến nhà mới, hai người đều bận rộn và phấn khích, cũng rất mệt mỏi, không có ý định ăn mừng này nọ, ngày hôm sau chỉ đơn giản là nghỉ ngơi, làm chút đồ ăn ngon để tự thưởng cho mình, sẵn tiện khai trương nhà bếp mới luôn!

Đến gần giữa trưa, Hà Điền mang con gà rừng đã bắt được hai ngày trước ra khỏi hầm, cắt bỏ đầu và chân, rửa sạch lại rồi đun một nồi nước lớn, trong nước chỉ có vài lát gừng, một nắm hoa tiêu và một cây hành lá, sau khi nước sôi, cho cả con gà vào, đậy nắp nồi lên, rồi bớt lửa.

Sau bốn mươi phút, thịt gà được nấu chín, rất ngon ngọt và mềm.

Hà Điền gắp gà ra dĩa để nguội, lấy hai miếng tàu hũ ky, ngâm vào nước nóng vừa mới luộc gà, đợi đến khi lớp vỏ tàu hũ ky mềm thì vớt ra để ráo. Lúc này gà không còn nóng nữa.

Sau đó, Hà Điền lấy một vài quả trứng, đập ra đánh tan, bắc chảo mỡ lên lửa, đổ hỗn hợp trứng vào, nhẹ nhàng nhấc chảo lên và lắc đều để hỗn hợp trứng vàng mỏng dưới đáy chảo. Cô đặt chảo xuống, đặt một chiếc đũa tre dài vào giữa chảo rồi đỡ vào thành chảo, dùng xẻng nhấc mép miếng trứng lên, đặt lên chiếc đũa rồi dùng một chiếc đũa khác giữ lại, bắt đầu cuộn, trứng tráng liền trở thành trứng cuộn.

Hà Điền gắp cuộn trứng ra đặt lên thớt, rút đũa ra, cắt trứng thành sợi mỏng, sau đó gấp tàu hủ ky thành nhiều lớp rồi cũng cắt thành sợi, gà cũng xé thành sợi rồi đặt chung với nhau trong một cái tô gốm lớn, lấy thêm hai quả dưa leo hái từ vườn rau sáng nay, ngắt bỏ những bông hoa vàng ở trên cùng, vuốt những chiếc gai nhỏ trên quả rồi cắt thành sợi nhỏ, bỏ chung cùng với gà xé và tàu hủ ky. Cho dầu mè, muối, đường, giấm và nước tương, sau đó cho một muỗng nhỏ ớt vào, đảo đều tay và cuối cùng rắc một nắm nhỏ mè lên.

Màu sắc trong chiếc tô gốm bây giờ rất đẹp, vàng, xanh, có tàu hủ ky và gà xé, mùi rất thơm.

Tô đồ trộn lớn này chính là bữa trưa hôm nay.

Trong khi thưởng thức bữa trưa, hai người ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn dài dưới cửa sổ bếp mới được cải tạo lại từ bàn bếp cũ, họ nhìn thức ăn trong tô và khung cảnh bên ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn nhau cười ngọt ngào.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!